Rồi một ngày anh cũng phải buông tay Để vuột mất lời hẹn hò trong gió Chiếc khăn len quàng vai cô bạn nhỏ Màu xanh lơ xa thẳm một khung trời. Dẫu khẽ khàng nào níu được thu trôi Nên đôi mắt long lanh buồn đến thế Tháng mười về đâu còn ai nghe…
Lỗi hẹn với tháng Năm
Anh không về cho nhạt nắng tháng năm
Phượng vẫn thắm một sắc màu vừa đủ
Em biết chứ, Hạ cũ giờ yên ngủ
Như một người nào giờ cũng đã xa xôi
Chạm mùa lá đổ
Tháng chín chợt buồn
Mưa bong bóng vỡ tan
Ta lặng lẽ cùng thu hòa trong phố,
Chân rón rén sợ chạm mùa lá đổ,
Heo may đã về đây
Ta cũng đợi thu về…
Lỗi nhịp
Lỗi nhịp rồi nên trả hết những nhớ nhung
Trả hết những hẹn hò tình yêu xưa vụng dại
Có hai kẻ lao vào trò chơi ngốc nghếch
Biết đâu ngờ hạnh phúc vuột tầm tay
Ngày xưa ơi..
Giá ngày xưa tạo hóa cứ vô tình
Đừng bắt nhịp hai trái tim xa lạ
Gặp nhau đâu đã là tất cả
Xa nhau đâu chỉ một vài ngày…
Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh..
và em…
Chúng ta
Và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Đừng ngoảnh lại
Em cứ đi đi, đừng ngoảnh lại
ngọn gió tương lai không thổi phía sau lưng
Vạt nắng đông tàn
Đầu đông là thời gian của nỗi nhớ, của sự da diết thỏa lấp từng nỗi niềm yêu thương. Một tay rời khỏi thu, một tay chạm vào đông chớm lạnh, ranh giới mong manh giữa quá khứ và hiện tại.
An nhiên…
Bình yên là khi ngoảnh lại những năm tháng đã qua….Bình yên là trở về nơi ấy,…. chỉ cần thế là đủ.
Có những nơi chỉ nên đi một mình. Có những khoảnh khắc chỉ nên đơn lẻ, côi cút để cảm nhận rõ lòng mình không chỉ có trống vắng.
Chông chênh
Cớ gì phải trói mình trong những cảm xúc không tên rồi chực trào oà vỡ
Vẫn biết trong lòng ai cũng có một khoảng mênh mông gọi tên là miền nhớ
Sao ta vẫn thấy mình chưa-đủ-nhớ để quên?
Tìm đâu yêu thương xưa mong manh
Phố mùa này hết trống vắng mong manh
Mùa không lạnh sao đong đầy nỗi nhớ
Anh nghe không yêu thương trong tiếng thở
Khúc giao mùa, sao chẳng gửi cho em?
Khúc giao mùa tháng 7
Có nỗi nhớ không bao giờ phai cũ
Nhuộm những con đường đến nắng cũng vàng hơn.
Hồi ức tháng 5 và cơn mưa đầu hạ
Đừng ngoái nhìn quá khứ, đừng tiếc nuối những điều đẹp đẽ đã qua vì như thế em sẽ đau, đau lắm. Nhưng cũng đừng cố quên. Bởi những gì thuộc về ký ức không phải một sớm một chiều mà xóa nhòa được…
Ngày không anh
Chẳng có mặt trời nào mọc trong đêm. Sao em mãi đi tìm điều không thực? Cuộc tình đã chết rồi trong ký ức Em chờ gì mà không chịu buông tay. (Song Nhi) Chợt thấy xung quanh như trở nên xa lạ, vẫn con đường ấy, vẫn hàng cây ấy, và cả bầu trời…
Thu hanh hao…
Cái nắng thu giòn giã,vàng vọt, trong vắt đến nao lòng… Đôi bờ chông chênh của thời gian hư – thực, quá khứ – hiện tại, cái mất – cái hiện hữu… Chớm nắng hanh hao vỡ vụn bên thềm cửa… đâu phải muốn lặng lẽ đi bên đời nhau là dễ Em chẳng biết…