Heo may rắc mảnh vàng xuống cỏ
Nắng phai màu trên những mái phố cong
Trái bàng rụng, chiều cô độc vỡ
Ta ngồi, ta hát một lời mong.
Em không đến. Mùa thu thì vẫn thế
Với nức nở buồn với những hạt sương
Cánh chuồn mỏng chở nắng về xa thẳm
Hình như, se lạnh một con đường.
Chiều len lén, trở mình thật khẽ
Góc nhỏ nhà ai vẳng tiếng độc huyền
Mây trắng bay qua trời mòn mỏi
Một mùa thu là mấy hoàng hôn.
(Đàm Huy Đông)
“Cung đàn nào vừa vỡ
Trên xác lá nhạt nhòa,
Nghe hồn hoang vu quá!
Chiều cuối thu… đợi chờ
…
Ta ngồi nhìn mộng vỡ
Thuơng cuộc tình phôi pha
Tặng nguời lời tình lỡ
Lá vàng… rồi bay xa!!!!”
“