Có lẽ chẳng bao giờ em có thể quên được mùa hạ xưa
Một mùa hạ với bao nỗi suy tư
Và những trang thơ cũng bắt đầu từ đấy
Từ những tiếng ve giữa trưa hè nắng cháy
Kêu râm ran như khắc khoải gì đâu
Để bạn bè càng thêm lưu luyến nhau
Và lưu luyến lối xưa trường cũ
Những bài thơ tựa đề còn bỡ ngỡ
Trao cho nhau làm lưu bút thân thương.
Chín năm học chung một mái trường
Rồi sẽ chỉ là một vùng ký ức
Mùa hạ nay về nghe lòng thổn thức
Vẫn tiếng ve, vẫn phượng đỏ mùa thi
Vẫn khoảng trời xanh sau vòm lá biếc
Mà sao mông lung để vọng tiếng xưa về?
Những mùa phượng cứ miên miết đi qua. Tháng năm qua lâu lắm rồi, nhưng sao cứ còn hoài in trong trí óc những nỗi niềm của thời đã cũ?
Dẫu vẫn biết đời không là cổ tích
Mà tại sao ta vẫn ước phép màu
Ngóng hạnh phúc về từ miền xa thẳm
Để ngu ngơ mong sắc phượng tàn mau.
….Những ngày tháng ấy, hạnh phúc ấy đã vĩnh viễn chìm vào 1 vùng thẳm sâu trong ký ức!
Phượng hồng ngày ấy xa xôi
Tôi về nhặt chút bồi hồi thuở xưa
Nhặt giùm em..cả cơn mưa
Nhặt luôn cái thuở em chưa biết buồn..