Bước trong mưa em thấy mình nhỏ bé
Với những nỗi buồn không thể nói thành tên
Lúc một mình em cứ ngỡ đã quên
Nhưng lại nhớ khi mưa rơi từng hạt
Đã có một cơn mưa như thế, vô tình và đi như thể sự tất yếu của tự nhiên ..mưa mùa hạ không rét buốt nhưng cũng đủ lạnh để con người đủ cảm nhận nó thật sự tồn tại…
Cứ ngỡ đã quên nhưng chợt nhận ra mình vẫn nhớ…nhớ rất nhiều! Vươn bàn tay ra ôm thật chặt những yêu dấu ngày ấy, và cuối cùng cũng chẳng nhận được gì…
Chẳng còn ai chờ em dưới mưa
Như ngày xưa anh đã từng chờ đợi
Cơn mưa ướt đẫm mái đầu tóc rối
Cây bàng xanh lặng lẽ đứng bên đường
Kỷ niệm xa rồi, còn lại nhớ thương
Anh ra đi, mưa thành cổ tích
Em ở lại, cành chơ vơ hờn trách
Lá bàng ơi, giờ bay mãi tận đâu….
Em bây giờ như giọt mưa lang thang
Thèm lay ướt vòm cây xanh ngày cũ
Giá được trôi ào về quá khứ
Có còn anh, ướt lạnh đứng chờ em?