Chiếc lá nhẹ rơi chạm vào vùng ký ức. Úa vàng…
Thu đã về anh có nghe không?
Đến chiếc lá cũng trở mình khao khát
Mặc cơn gió chỉ vô tình ghé lại
Lá buông mình theo tiếng gọi yêu thương…
……
Thu đã về anh có mông lung
Giữa quên – nhớ của những ngày xưa cũ
Kỷ niệm đã qua dẫu cố tình níu giữ
Chẳng được gì ngoài hai chữ “giá như”…
……
Thu đã về anh có bâng khuâng?
Có thấy tiếc một buổi chiều xưa ấy
Tay vụng lắm, một vòng ôm không chặt
Để vô tình yêu dấu cũng vụt bay…
……
Thu đã về ôm nỗi nhớ trong tay
Chân bước mãi trên con đường đầy lá
Mắt mùa thu chiều nay buồn đến lạ
Dẫu biết qua rồi… yêu dấu của ngày xưa…
(Vũ Viễn Thanh)
“Anh có trở về cho thu bớt quắt quay
Đau đáu nhớ lời hẹn nào đã lỡ
Rượu mềm môi uống càng say càng nhớ
Đêm thu này em cạn chén tình ai…?”