Mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn có điều gì đó thiếu vắng…
Con đường nhỏ giờ cũng hóa thênh thang
Bước khập khiễng em nghiêng về một phía
Nơi không anh, cõi lòng hoang vắng thế
Mong manh chờ-mong manh cả giấc mơ.
Bước khập khiễng em nghiêng về một phía
Nơi không anh, cõi lòng hoang vắng thế
Mong manh chờ-mong manh cả giấc mơ.
Hát bài hát một mình, và đi về dưới những cơn mưa
Không cần một người che giùm chiếc ô, bàn chân trần trên con đường lạnh trơn vẫn không trượt ngã
Mỉm cười, tự thắp lửa
Gửi những nguyện cầu mỗi ngày âm thầm về phía một người ta phải cố quên…
—————-
Blog cua e hay nhug that buon va tam trang. Thanh cong e nhe!
Lâu rồi hôm nay mới ghé thăm blog của bạn ^^