Mong manh, mềm yếu và vụn vỡ…

…Người như cơn gió thoảng qua cuốn hết yêu thương nay còn đâu? đong đếm ký ức bao nhiêu đây ngủ vùi trong quên – nhớ…

Rồi bất chợt thu về không có anh
Cái se lạnh cũng làm em tê tái
Những con đường như nối nhau dài mãi
Em chẳng biết đâu là điểm đỗ riêng mình…
——————–
Và bất chợt thu về trong khóe mắt long lanh
Em lại khóc… nhưng khác ngày xưa vẫn thế
Em lại ước… dù vẫn biết rằng chẳng thể…
Thu ngoài kia lãng đãng gió may buồn!

<stầm>

Một ngày gió vụn vỡ tạt qua, một khúc nhạc bay xa tản mát và một góc trời ký ức phai phôi đã lãng quên…

Có đôi lần trên con đường tràn ngập màu xanh ấy
Ta cứ thấy lòng mình đầy những hư hao..

Dù bước thật nhẹ, thật khẽ vẫn để lại trên cát dấu chân, nếu quay lại đằng sau chỉ còn lại khoảng trống mênh mông.

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

[+] kaskus emoticons nartzco