“Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng”…
Gió mùa đông bắc lại tràn về bên khung cửa sổ. Mùa đông nhẹ nhàng và vô tình gõ cửa phòng cô. Gió vô tình len vào làn áo mỏng. Cô chợt nhận ra mình lẻ loi và cô độc chừng nào.
Lại thêm một buổi chiều mùa đông. Lại thêm một lần lang thang trên phố. Đi giữa phố đông người chỉ để kịp nhận ra mình vô nghĩa- cô vẫn luôn tự nhủ lòng mình như vậy. Một ánh mắt quen thuộc, một dáng hình cũ… giật mình. Kỷ niệm cũ lại ùa về trong tâm trí. Tro tàn của ngày xưa âm ỉ cháy. Quá khứ một thời vẫn sống. Cô ngước đôi mắt mà bóng tối đang dần dần xâm chiếm lên nhìn bầu trời mùa đông- một bầu trời xám xịt và ảm đạm, cái ảm đạm của chuỗi ngày vô định vừa qua, như để kiếm tìm một cái gì đó…
” Ngôi sao nào khi ta ngước mắt lên mà nó ở ngay trên đỉnh đầu, ấy là ngôi sao của riêng mình- ngôi sao định mệnh “. Không biết bao nhiêu lần cô đã ngắm ngôi sao định mệnh ấy. Giữa một bầu trời ngàn sao, ngôi sao bé nhỏ ấy dường như hoàn toàn lạc lõng và cô độc. Nó thu ánh sáng của mình lại. Nó mờ nhạt và đáng thương như cô bây giờ vậy. Kể từ ngày người ấy đi xa.
Mùa đông, lại một mùa đông lạnh lẽo, buồn não nề!
….
Cô kéo vội cổ áo, sải bước chân dài trên con đường mùa đông ngập đầy lá rụng.
Chỉ kịp trách mùa đông sao đến vội
Tình yêu nào đủ sưởi ấm cho em?