Em chẳng bao giờ có thể lãng quên đâu
Con sông tím cánh lục bình trôi nổi
Năm tháng đi hoang tuổi thơ rong ruổi
Tìm ánh mai chiều chắp vá một tình thương
Em có thể nào bỏ nổi những tơ vương
Ký ức như vì sao lạc vào hồn ngây dại
Những khát khao suốt một thời con gái
Em gửi dòng sông còn đầy ắp đến bây giờ.
Sẽ chẳng bao giờ em hiểu nổi bơ vơ
Ở bên sông con đò không người lái
Chiều rơi nhanh lữ khách không trở lại
Em một mình không có anh bên…
Sẽ chẳng bao giờ em xóa nổi một dòng tên
Năm tháng cũ – câu thơ buồn anh viết
Bến vắng lạnh lùng nhớ thương da diết
Ngôi sao ban chiều thắp vội một lời ru.
Em vẫn mãi buồn dìu dợi ánh mù u
Tiếng ve ran nắng trưa vàng vọt mãi
Dẫu em biết không còn ai trở lại
Sóng trong lòng nhẹ vỗ một niềm đau
Rồi bây giờ ta không còn là của nhau
Áng mây chiều trôi nhanh vào dĩ vãng
Ngôi sao tắt – Anh xa rồi vắng lặng
Đến bao giờ em sẽ… hết yêu anh?
(Nguyễn Thanh Bình)
“Đến bao giờ em sẽ… hết yêu anh?”
Tình yêu là xúc cảm, là bất tử, là không bị giới hạn bởi không gian, là không bị điều khiển bởi lý trí, là không bị khuất phục bởi sức mạnh và là không thể đc giải thích bởi bất cứ ông Albert Einstein nào cả…
Nhưng sẽ đc nâng đỡ bởi một tình yêu đích thực khác.
Buon qua Hoai oi!
Minh co the share k?