Cớ gì phải trói mình trong những cảm xúc không tên rồi chực trào oà vỡ
Vẫn biết trong lòng ai cũng có một khoảng mênh mông gọi tên là miền nhớ
Sao ta vẫn thấy mình chưa-đủ-nhớ để quên?
Ngoài kia Phố rộng dài nhưng bước về phía nào cũng thấy chông chênh
Đi giữa những điều rất thân quen để rồi chợt nhìn lại mình – xa lạ
Biết tìm nơi đâu trong cuộc sống cuồng quay hối hả
Một góc bình yên để ta giữ riêng mình?
Minh co the share nhung bai viet nay k? That su hay lam!