“Có khoảnh khắc nào ta ôm trọn niềm đau?
Gửi cho gió, cho mây về nơi xa lắm
Ở đó có mặt trời và nắng ấm
Có những đóa hướng dương
… dám ngẩng mặt hướng tới ánh mặt trời…
Có khoảnh khắc nào ta chợt thấy chơi vơi?
Nghệch ngoạc vẽ lên những hình hài vô thức
Có khi nào nắng ngược từ đáy vực..
… Mưa…!!”
“Có khoảnh khắc nào ta ôm trọn niềm đau?
Gửi cho gió, cho mây về nơi xa lắm
Ở đó có mặt trời và nắng ấm
Có những đóa hướng dương
… dám ngẩng mặt hướng tới ánh mặt trời…
Có khoảnh khắc nào ta chợt thấy chơi vơi?
Nghệch ngoạc vẽ lên những hình hài vô thức
Có khi nào nắng ngược từ đáy vực..
… Mưa…!!”