Đường
Mưa
Gió
Em đi
Chiếc lá rụng trên vai
Hạt mưa tuôn vắn dài
Thu qua
Mùa đông về
Gió bấc lạnh tái tê
Tiếng chuông chiều
Dòng sông phơi bờ bãi
Con đò nằm nghiêng
Ngày nước lên
Đi…ngược về miền quá khứ
Thấy tuổi thơ mình
Còn in những dấu chân
Trên bùn đất phù sa châu thổ
Làm sao về chốn cũ!
………………………..
(Đặng Hoàng Thám)
Lưng đường ướt, sóng gợn nhỏ lăn tăn
Xoá hết đi những dư âm ngày vội
Sau cơn mưa chỉ còn là bóng tối
Và…
Phố lên đèn….chỉ có…mình tôi…