Em cứ đi đi, đừng ngoảnh lại
ngọn gió tương lai không thổi phía sau lưng
Chẳng thể giữ được yêu thương, dù chỉ là chiếc bóng.
Có thể lúc này cũng có thể ngày mai
Em ngồi khóc trong khoảng trời ký ức
Rồi sẽ đến khi giật mình tỉnh giấc
Kỉ niệm đẹp vô ngần nhưng ta chẳng phải của nhau.
(Trường Linh)
Có một ngày khi nắng phôi pha
Em đâu biết anh đã bước đi chẳng quay về nữa
Còn mình em giữa khoảng trời một nửa
Chơ vơ…
Có một ngày em trở lại phố xa
Chợt nhận ra những tin yêu đã hoá thành xưa cũ
…