Có nỗi nhớ không bao giờ phai cũ
Nhuộm những con đường đến nắng cũng vàng hơn.
Giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và nỗi đau, mình đang đứng nơi đâu? Sợ là mình không còn gì để nhớ, sợ thời gian cứ vô tình trôi đi như bóng mây, điều còn lại sau cùng chỉ là quá khứ. Ngày vẫn trôi.
Anh có nghe thấy không anh?
Mưa chiều nay mưa cuối mùa, tháng bảy
Em lạnh, từng ngón tay đan lại
Hững hờ, anh giấu nắng đi đâu?
Trách thời gian đưa mùa hạ qua mau!
Nên vội vã ai đưa tình đi lạc mất
Đã ngỡ yêu thương đó là mật ngọt
“Nghiêng bên này lại chống chuếnh bên kia”
—
Con đường xưa tím cả giấc chiêm bao
Sắc bằng lăng đã nhạt màu cuối phố
Phượng chẳng còn màu son môi em đỏ
Sang thu rồi hoa sữa nồng nàn đêm.
(Hoa cà phê)
Sữa nồng nàn đêm đưa em vào giấc ngủ
Sao quá khứ cứ lay động tâm hồn
Giấc chiêm bao không bao giờ trọn vẹn
Chỉ có mình em đứng giữa khoảng chập chờn