Kỷ niệm là cây đàn bỏ quên
Bao sợi dây đàn bụi thời gian che phủ
Nửa đêm… chợt cây đàn ngân đến vỡ
Có một vì sao rơi xuống tự Ngân Hà.
Những mảnh vỡ cây đàn lấp đầy giếng lãng quên
Tiếng đàn lay trái tim ngái ngủ.
Bầu trời thành tấm phông
chiếu cuộn phim quá khứ
Mơ ước như đoàn tàu
tiếc nuối hóa sân ga!