Ta sống mà như không sống
Thả mình nằm giữa biển khơi
Cảm giác giữa đời lạc lõng
Ngược dòng mưa chảy về trời.
Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, thả hồn theo cơn gió lạnh lẽo …..bỗng thấy mình lạc lõng.
…Anh đã tìm đến phố nhiều hơn
Không phải tại em, mà bởi anh thấy lòng trống vắng
Phố cũng như anh, mang nỗi buồn dai dẳng
Dù nghiêng mình, im lặng
Vẫn vô tình làm buồn những bước chân qua…
“Sao có phút lòng tôi buồn thế
Giữa cuộc đời sao bỗng thấy cô đơn
Câu thơ viết một mình tôi đọc
Một mình tôi ngồi khóc với cô đơn..”
lâu rồi mới đọc lại được những dòng suy nghĩ và thơ hay vậy. Hay vì cùng tâm trạng và suy nghĩ, xin cảm ơn tâm tình của chủ nhân!