Mai phố thị con đường kia vắng bóng
Một bước chân lầm lũi tháng năm dài
Dấu giày xưa không còn đều gõ nhịp
Trên con đường vàng xác lá thu bay .
Lãng quên – một trong những thứ đáng sợ nhất của đời người. Nó là màu nắng lúc xế chiều. Nó là màu biển lúc hoàng hôn. Nó là một màu buồn… Nó là cơn gió lạnh đầu mùa cuốn sạch tất cả trên đường nó đi qua.
Kỉ niệm, quá khứ, nỗi buồn, niềm vui, và tình yêu … đều sẽ bị xóa hết chỉ bởi một chữ “quên”.
Vô tình sao? Đi tìm lãng quên
Con đường dẫn về miền nhung nhớ
Bước chân nặng nề như hơi thở
Làm sao bước qua mau…
… Khi bóng mình nằm lại phía đằng sau…
sao chị lại có một tâm hồn đẹp đến thế nhỉ?
cho em muon bai nay nhe
@Thanh Xuan
Okie! Thanks em đã ghé thăm blog của chị
“Tháng sáu buồn và phượng cũng mồ côi
Mải miết cháy trong nắng hè bỏng rát
Tình yêu đầu nay lang thang phiêu bạt
Ai lặng lẽ kiếm tìm… ai lặng lẽ lãng quên….”