Mưa – chính là lúc mà thời gian và không gian lắng đọng lại, chậm chạp trôi. Tất cả mọi thứ đều cô đọng thành nỗi nhớ pha chút buồn mênh mang…
“Tôi thả nỗi nhớ qua kẽ tay
Và ngắm chúng rơi như cafe nhỏ giọt
Nỗi nhớ đủ vị đắng và ngọt
Chợt tê lưỡi một chiều mùa đông…”
Hạ bồi hồi bất chợt chiều mưa
Con phố nắng vỡ oà bao kỷ niệm
Giọt nỗi nhớ đong đầy trong sâu thẳm
Góp nhặt hoài vẫn chưa gọi thành tên
(Bất chợt chiều mưa)
“Đi cùng cơn mưa mà chẳng hết cô đơn
Không muốn khóc mà chợt nghe cay mắt
Thôi đành gom nhặt
Dấu vết xưa năm tháng giữ riêng mình!!!”
@hang nguyen
Hết cô đơn sao được chứ, nước mưa có vị mặn mà. Thanks u vì mấy câu thơ nha. Like, like!