Hồi ức

Anh cũng như tháng ba Một năm ra đi, chẳng bao giờ quay lại Để tháng tư về, làm con tim tê tái Ôm giận hờn, ôm cả những yêu thương. (Minh Nghĩa)     Thu nơi ấy trời có xanh không anh Có vòm lá chuyển màu nhắc nhở Có hoàng hôn nhuộm chiều…

Tháng năm và nỗi nhớ

Tháng năm về rồi đó anh ! Trời đã trút những cơn mưa chứa dồn từ năm cũ Em vẫn thế… như chiếc lá chiều ủ rũ Chờ tháng năm …không biết để làm gì !? Tháng năm hôm nào đánh dấu mốc cuộc chia li Trên lối ngoặc của đoạn đừơng hai lối rẽ…

Nên mùa thu không lá

Ngày em mười lăm tuổi Mưa thoảng trong cuộc đời Con chuồn chuồn bay vội Gió bồn chồn không thôi Ngày em mười sáu tuổi Mây lang thang chân trời Chú dế nào dạo nhạc Bản tình ca không lời Ngày em mười tám tuổi Người …. hình như xa rồi Nên mùa thu không…

Cho anh

Em chẳng bao giờ có thể lãng quên đâu Con sông tím cánh lục bình trôi nổi Năm tháng đi hoang tuổi thơ rong ruổi Tìm ánh mai chiều chắp vá một tình thương Em có thể nào bỏ nổi những tơ vương Ký ức như vì sao lạc vào hồn ngây dại Những khát…

Khắc khoải…

Ta quen nhau có phải bởi mùa thu Mà sắc nhớ vàng phai lên màu mắt ? Trời đất trở… hay lòng người quay quắt ? Ngoảnh lại nhìn … đời đã nhuốm tàn phai… Hãy khóc đi em đừng dối trái tim mình Đau đớn lắm phải không ? chiều vừa đi qua ngõ……

Buông bỏ ngày xưa

Em đã đi qua những mưa nắng trong đời. Có những ký ức chẳng thể nào chối bỏ. Ký ức có anh và nỗi nhớ Biết làm gì để buông bỏ ngày xưa. (Hồng Sương) Chợt có một ngày thức dậy, không nhớ nổi tên những con đường mình đã đi qua… Bao nhiêu khóc…

Độc hành

Đường Mưa Gió Em đi Chiếc lá rụng trên vai Hạt mưa tuôn vắn dài Thu qua Mùa đông về Gió bấc lạnh tái tê Tiếng chuông chiều Dòng sông phơi bờ bãi Con đò nằm nghiêng Ngày nước lên Đi…ngược về miền quá khứ Thấy tuổi thơ mình Còn in những dấu chân Trên…

Ngoảnh lại

Quãng đường dù dài, đi thật chậm vẫn phải đến điểm dừng… Câu truyện cổ nằm yên trong nỗi nhớ đã gửi trao Em xin gửi về dòng sông mang tên: ký ức Mái trường cũ là đây, hàng phượng vỹ là đây và mình, là người của những tháng ngày xa xưa ấy, còn…

Mong manh, mềm yếu và vụn vỡ…

…Người như cơn gió thoảng qua cuốn hết yêu thương nay còn đâu? đong đếm ký ức bao nhiêu đây ngủ vùi trong quên – nhớ… Rồi bất chợt thu về không có anh Cái se lạnh cũng làm em tê tái Những con đường như nối nhau dài mãi Em chẳng biết đâu là…

Nhạt nhòa

“Có” hay “không” tất cả sẽ nhạt nhòa Bao nghiệt ngã giữa hai chiều quên – nhớ Mưa chiều nay … bao nhiêu bong bóng vỡ Tím cả góc trời … nỗi nhớ không tên Nhớ nhau nhiều nhưng vẫn mãi lặng im Bởi khoảng cách vô hình … nhưng rất thực Sợ chạm tay…

Ngủ yên nhé, Ngày hôm qua…

những cơn gió ngày xưa xô mình xác xao như những vạt lá dạt mùa… …rồi sẽ có một mùa thu chỉ có những ca từ bình yên ngân nga không gượng gạo. Mùa thu lại trở về như chưa từng đau khổ Chỉ mình em đứng giữa ngã ba đường. Em đếm ngược lòng…

Tìm quên

Những cảm xúc không dễ tả. Có những nỗi nhớ không thể đặt tên. “Có nỗi nhớ nào em gói trong ngọn gió Thả trôi trên bầu trời mênh mang” Yêu thương là mộng ảo. Mọi thứ rồi cũng nằm lại, ngủ yên. … cố buông bỏ cảm xúc. Để nó trôi đi theo thời…

Khoảng cách nào chia ký ức làm đôi

Khoảng cách nào chia ký ức làm đôi Để nỗi nhớ thành bồi hồi day dứt ĐỂ thời gian chẳng bao giờ là thực Nghe tiếng đời nghiệt ngã thương đau Yêu thương nào còn vương vấn trong nhau Tháng mưa ngâu sao đi hoài chẳng thấy Anh xa xôi mà em buồn đến vậy…

Mong manh nỗi nhớ

Mong manh một nỗi niềm, cảm giác tận sâu trong tâm hồn có điều gì đó thiếu vắng… Con đường nhỏ giờ cũng hóa thênh thang Bước khập khiễng em nghiêng về một phía Nơi không anh, cõi lòng hoang vắng thế Mong manh chờ-mong manh cả giấc mơ. Hát bài hát một mình, và…

Vụn vỡ…

..dừng lại nhé… dừng ghép những mảnh vụn vỡ yêu thương này lại! Chênh vênh giữa những lời đã nói… Liệu có thể hồn nhiên như khi chưa bắt đầu? Rồi tất cả sẽ trôi về dĩ vãng Những vu vơ theo lá rụng bên đời Chiều thu muộn chợt nghe lòng dậy sóng Thoảng…