Nhớ mùa hạ xưa

Có lẽ chẳng bao giờ em có thể quên được mùa hạ xưa Một mùa hạ với bao nỗi suy tư Và những trang thơ cũng bắt đầu từ đấy Từ những tiếng ve giữa trưa hè nắng cháy Kêu râm ran như khắc khoải gì đâu Để bạn bè càng thêm lưu luyến nhau…

Chỉ là nỗi nhớ

Chỉ là của riêng ta, nỗi nhớ Sân trường xưa tím ngắt nụ bằng lăng Chung thủy mãi! Nên tình ta ngày đó Mùa qua mùa giăng nỗi nhớ vắt ngang Chỉ là nỗi nhớ thôi em nhỉ Trang thơ hồng lưu bút lật ra xem Thoáng ngập ngừng ưu tư mộng mị Em chợt…

Có một con đường

Có một con đường em chẳng thích gọi tên Con đường em qua … chở mùa hạ úa Một cơn gió lùa … xao xác Lá vàng rơi trước mùa thu Có một con đường em chẳng thể quên Hạ về ….rợp một trời phượng đỏ Nắng tháng tư mong mưa về qua đó Dỗ dành những…

Có thể em quên

Có thể em quên màu hoa đỏ trong tim Khi câu thơ xưa không còn là nắng lửa Khi kỉ niệm ngủ ngon lành không quẫy cựa Trong chiếc kén vàng năm tháng se lên. Có thể là em không nhớ. Em quên… (Có thể là em quên – Đàm Huy Đông) Anh xa em…

Mùa hạ cuối cùng

Mùa hạ và những cơn mưa, ngày tháng và những gì đã ngủ quên trong qúa khứ… Giữa tất bật của cuộc đời và vòng quay không ngừng nghỉ của thời gian, có lúc nào đó ngồi bên quán cà phê và nhớ về ký ức xưa – có lúc nào đó nhặt chiếc lá…

Mảnh vỡ của ngày xưa

Em trở lại, thong dong và miên man trong những nỗi nhớ. Niềm nhớ trôi dài về quá khứ… Em đi tìm trong quá khứ mong manh Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng Tìm về anh của một thời xa vắng Của một thời hai đứa bước chung đôi. Có một khoảnh khắc…

Về miền ký ức

Em phải về rồi….về kí ức đấy thôi Để tìm lại một nụ cười – lạc mất Để lòng phiêu lãng vào một miền kí ức, không màu sắc, cũng chẳng đượm nỗi buồn vui… Nay xa rồi, Em – những giấc mơ bay. Anh không thể quay về miền ký ức. Em không thể…

Phía không anh

Ở phía không anh… không nắng Bình minh không rạng Biển cồn cào Trăng vỡ lẻ loi Ở phía không anh… thời gian ngừng trôi Chiếc đàn ghi-ta căng dây bật lời thảng thốt Ở phía không anh…lời thơ lỡ nhịp Mùa nào cũng giá lạnh mùa đông …. <Nguyễn Phan Quế Mai> Làn gió…

Tàn úa…

Anh cúi xuống nhặt hết tàn lá rụng, Em đưa tay che lấy gió mùa thu. Chớ để lá vàng rụng mãi trong hoang vu Gió sẽ cuốn lá thu về cát bụi. (Lê Hoàng Trúc) Và mùa thu lại về cùng với những yêu thương Nắng hoàng hôn lát vàng con phố nhớ Chẳng…

Cọng nắng tàn

“Anh lỡ ví con gái là kiếp cỏ Nên suốt đời cõng gió hát vu vơ…” Em vẫn gầy dáng cỏ ngày xưa Đồi hoang tím ngút chiều mười sáu Cọng nắng tàn chao nghiêng thời thơ ấu Thắp một màu thương nhớ lênh loang Anh nhặt cỏ cho em tết thời gian Quá khứ…

Những năm tháng ngọt ngào…

Tháng năm về trên những nẻo đường quen thuộc, theo những kí ức xa xăm. Những tháng năm ngọt ngào chỉ còn trong nỗi nhớ…. Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ Dấu chân xưa ai để lại sân trường … (Trịnh Bửu Hoài)   Lâu lắm rồi, thủa ấy phải không anh Thời…

Sợi dây quá khứ

Em sẽ thả quá khứ về hư không Hôm qua sẽ trôi, trôi tuột về vô hạn…….. Anh bước ra từ quá khứ cũ mèm với bao điều day dứt. Những tháng năm đã từng hạnh phúc, ám ảnh không nguôi. Giữa mênh mông cuộc đời. Anh lãng du dọc bờ nỗi nhớ. Ước một…

Lãng quên…

Mai phố thị con đường kia vắng bóng Một bước chân lầm lũi tháng năm dài Dấu giày xưa không còn đều gõ nhịp Trên con đường vàng xác lá thu bay . Lãng quên – một trong những thứ đáng sợ nhất của đời người. Nó là màu nắng lúc xế chiều. Nó là…

Buông tay

xin một lần đứng lại rồi ta quay lưng,  xin một lần buông tay nhau ra để hiểu người ấy quan trọng biết chừng nào! Buông tay là chia ly là đêm ngày lạc lõng một ngày nữa qua đi trước, sau mờ khoảng trống Bàn tay em lạnh giá mùa xuân vừa bỏ đi…

Bất chợt … buồn !!

Có đôi khi ta muốn được tự do, lang thang như vô định. Bỏ mặc lại tất cả… Đôi khi thấy trơ trọi giữa cuộc sống ồn ào Đôi khi thấy lạc lõng giữa dòng đời vội vã Đôi khi thấy nỗi buồn, cô đơn tràn ngập căn phòng nhỏ bé Đôi khi…. Bất chợt…

Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi…

Có chiếc lá bay ngược chiều gió thổi. Mềm như em và xao xác như em … Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi-vô định cánh chim trời. Thu trong trẻo. Thu mong manh quá chừng….