Trời đã vào Thu với màu thê lương ảm đạm, với gió heo may se sắt lạnh lùng và những chiếc lá vàng nhẹ rơi bỏ lại thân cây trơ trọi não nề.
Mùa Thu quả thật là buồn, buồn trong lòng người cho đến vạn vật cỏ cây, tiêu điều xác xơ từ thành thị đến làng quê và hắt hiu tan tác đến cả sơn khê núi rừng…
Đi giữa hoàng hôn con đường xa tít
U ám chân trời khuất rặng rừng cây
Cảnh vật hoang vu tiêu điều ảm đạm
Tan tác Thu chiều em nhớ gì đây ?
Sắc màu của thiên nhiên tương phản với đời sống , có nắng có mưa và tràn trề hy vọng, đôi khi cũng có những bụi màu xám, ảm đạm nhất thời .
“Mùa Thu ơi ! Hãy mau về qua phố
Ta đợi chờ thao thức mấy mùa trôi
Lòng ta như ngập tràn bao nhung nhớ
Nhớ Thu xưa và nhớ cả một người”
rat mong rat tho rat cam dong
canh lam rung dong tam hon con nguoi
cam on ban da cho tim lai chat tho