Cái nắng thu giòn giã,vàng vọt, trong vắt đến nao lòng…
Đôi bờ chông chênh của thời gian hư – thực, quá khứ – hiện tại, cái mất – cái hiện hữu…
Chớm nắng hanh hao vỡ vụn bên thềm cửa… đâu phải muốn lặng lẽ đi bên đời nhau là dễ
Em chẳng biết nói gì với tháng mười dịu dàng
Đi ra phố gió cười hiền lành quá
Những chiếc lá ngã sau vai áo
Mùa thu nằm nghiêng…
Em đã đi qua con đường rất bình yên
Ngang những thân cây vỏ nâu xì cũ kỹ
Những lúc ấy chẳng bao giờ em thôi nghĩ
Giờ này anh ở đâu?
Nơi đám rêu xanh trên mỗi dấu giày
Nơi mùa thu đơm nỗi buồn vào tóc
Con sầu kim không còn đứng khóc
Dù đợi mãi anh chưa trở về!
Chỉ thích giấu mình trong một góc cafe
Nhìn xuống đường thấy người ta bên nhau thong thả
Nhìn những vòng xe đuổi theo nhau hối hả
Ngoài kia đêm vẫn rơi…
Dù sao mọi chuyện cũng xa rồi
Những dấu giày ngày càng xanh hơn
Mái tóc cũng đen hơn
Còn Tháng Mười vẫn thế, thật dịu dàng, dịu dàng…
Anh có về cột lại gió heo may?
(Lan Tử Viên)
“Rồi có lúc nhận ra những ảo tưởng sẽ nhạt phai
Đơn giản – vì đâu phải ai cũng biết mình đang làm khổ và đau những người bên cạnh
Đâu phải ai cũng có thể tự quàng khăn cho chính bản thân – khi trời trở lạnh
Vậy nên trong cuộc đời này còn cần lắm những thứ tha..”