Đầu đông là thời gian của nỗi nhớ, của sự da diết thỏa lấp từng nỗi niềm yêu thương. Một tay rời khỏi thu, một tay chạm vào đông chớm lạnh, ranh giới mong manh giữa quá khứ và hiện tại.
Em có về không tôi đợi
mùa đông thả lạnh chờ mong
đò người bao giờ quay lại
em đi giấu kín trong lòng.
Sao về chi nữa thu vàng
hình như em còn đứng lại
đồi xưa thả gió theo sang
chiêm bao một đời lở dở.
Em, mùa đông về chờ đợi
bên sông thả bóng trăng vàng
nơi xa nào tôi kịp tới
thôi rồi nổi nhớ chưa sang.
(Huy Uyên)
Ai cũng có một thời nông nổi
Chút mưa xưa nào ấm vai người
Thèm giọt nắng sưởi vòng tay lạnh
Thương môi hồng vừa nhạt trong tôi.
(Nguyễn An Bình)