Em phải về rồi….về kí ức đấy thôi
Để tìm lại một nụ cười – lạc mất
Để lòng phiêu lãng vào một miền kí ức, không màu sắc, cũng chẳng đượm nỗi buồn vui…
Nay xa rồi, Em – những giấc mơ bay.
Anh không thể quay về miền ký ức.
Em không thể hồn nhiên thời áo trắng.
Chỉ còn trong nhau màu cũ thời gian…
Cứ tưởng rằng, thời gian trôi qua, tất cả cũng sẽ qua. Nhưng dù cố tự ru mình, tiếng nói, giọng cười ấy lại trở về. Nhức nhối. Xót xa.
Chiều đông sương giăng phố vắng
hàng cây lặng câm, tháp cổ mặc trầm
Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng
Heo may tan nhòa, bao giấc mơ xưa…
Ngoái lại tìm miền ký ức xa xăm
Em mỉm cười vì có anh ở đó
Đứng giữa sân trường xao xác lá me bay
Chợt nhớ lại những ngày xưa ấy
Bao nhiêu yêu thương dịu dàng đến vậy
Chẳng thể quên…
Có những khi, lang thang trên đường, muốn lắm mình cũng là con đường, để đưa bước chân ai về nơi mình muốn đến…
“Anh gửi về em nỗi nhớ mênh mông
Nỗi nhớ dài vẫn từng đêm khắc khoải…
Dấu chân anh trên những miền đá sỏi
Mãi giữ trong lòng một hình bóng xa xôi”