Chẳng bao giờ anh hiểu được đâu
Chiều hạ vàng mưa chợt về ướt tóc
Cơn gió nóng bỗng quay cuống se sắt
Không khói lam chiều mà nỗi nhớ đầy vơi.
Hạ còn nồng nhưng phượng vĩ vẫn rơi
Ngơ ngác loài ve kêu thương cành lá
Âm ỉ cháy xác phượng hồng lả tả
Gió dịu dàng chẳng dám lao xao.
Chẳng bao giờ anh hiểu được vì sao
Cô bé ấy hay khóc hờn giận dỗi
Một ánh mắt, một nụ cười rất vội
Giờ tan trường giả bộ làm ngơ.
Chẳng bao giờ ai hiểu được tuổi thơ.
Nên dấu hỏi mãi hoài là dấu hỏi.
Anh chẳng hiểu, chẳng bao giờ hiểu nổi.
Dẫu hạ có nồng nàn và tha thiết đến bao nhiêu.
“Biết nói gì khi cuộc sống cứ đan xen..
Vui – buồn – buồn – vui…cũng trở về thành kỷ niệm
Chỉ có anh và em với bao điều chưa nói kịp…
Cho đến tận giờ vẫn một nửa trái tim đau…”